Gần 40 tuổi rồi còn viết blog, làm video nghe có vẻ xàm xí.

Nhiều người sẽ nghĩ mình dở hơi: gần 40 tuổi rồi còn ngồi gõ blog, làm video, rèn luyện kỷ luật bản thân. Nhưng ngay chiều nay, khi ngồi ở quán cà phê quen thuộc, nhìn sang quán nhậu đối diện, mình biết tại sao mình vẫn làm.

Bên kia đường, mấy người bạn cũ – những chiến hữu từng một thời sát cánh – đang cụng ly, tiếng hò dô vang như sóng, tràn qua cả phố. Mình nghe rõ tiếng cười giòn tan, tiếng ly bia va nhau chan chát.

Chạnh lòng. Thật sự.

Đáng lý ra, ở tuổi này, mình cũng có thể ngồi ở đó, tận hưởng những buổi chiều xả hơi, kể vài câu chuyện hài, rồi say say một chút cho đời thêm “thi vị”. Bởi mình cũng là người ham vui mà.

Nhưng mình chọn ở lại, mở laptop, gõ từng dòng chữ.

Nếu không bắt đầu hôm nay, thì bao giờ?

Mình không nghĩ mình cao siêu hơn ai. Chỉ là mình biết, nếu hôm nay mình không viết blog, không tập kỷ luật, không học cách làm mới chính mình… thì 5 năm, 10 năm nữa mình vẫn là kẻ đứng yên.

Và rồi mình sẽ ngồi đâu đó, nhìn về quá khứ và tự hỏi: “Giá như mình bắt đầu sớm hơn.”

Hay là… đợi đến 60 tuổi mới bắt tay vào làm?

“Lifelong learning” – học tập suốt đời không phải là lý thuyết suông

Mình hay nghe những bài chia sẻ của sếp Tiến, một người mà mình nể phục. Câu nói khiến mình nhớ mãi: “Lifelong learning” – học tập suốt đời.

Không phải để hơn ai. Không phải để chứng tỏ.
Mà là để không bị bỏ lại. Để mỗi ngày mình tốt hơn một chút, dù rất nhỏ.

Và quan trọng hơn, là cho các con mình.

Mình không muốn con nhìn thấy một người bố cam chịu, buông xuôi. Mình muốn chúng thấy một người bố không hoàn hảo, nhưng luôn cố gắng. Một người bố dám bắt đầu lại, dù muộn. Dám làm điều chưa từng làm – như ngồi viết blog lúc gần 40 tuổi.

Để mai này, khi chúng cần niềm tin, chúng có thể nói: “Bố mình đã làm được, thì mình cũng làm được.”

Không phải xàm xí – chỉ là sống có ý thức hơn

Viết blog với mình không phải để thể hiện. Rèn luyện kỷ luật cũng không phải để làm màu.
Mình chỉ đang sống một cách có ý thức hơn với quỹ thời gian còn lại.

Không có gì xàm xí khi một người đàn ông gần 40 tuổi vẫn muốn học, muốn viết, muốn bước tiếp.

Bởi vì, nếu bản thân mình còn không giúp mình tiến lên, thì ai sẽ giúp?

Và nếu bạn cũng đang phân vân…

Hãy nhớ:
Bạn không thể quay lại 15 năm trước, nhưng bạn có thể bắt đầu ngay bây giờ.

 

BÀI VIẾT GẦN ĐÂY

LIÊN HỆ TƯ VẤN